lundi 26 janvier 2015

Titanic và tảng băng!

Đã 2h sáng rồi và em không ngủ được! Hết khóc, giận, rồi còn nghĩ ra khối âm mưu đen tối để trị lại anh! Nhưng em biết em không "trả thù" được:)

Chỉ là tại sao anh lại làm thế ? Khi chính em là nhân vật chính trong câu chuyện "giật gân, mùi mẫn" mà anh là người chủ động tạo những bước ngoặt càng khiến em không phân định được đâu là mơ là thực nữa:) Câu chuyện này sẽ đi đến đâu ? Thôi, không nói chuyện riêng tư nữa, hãy nói về lí do chính khiến anh phải làm vậy ?


Anh thực sự tin em sẽ làm được điều anh tin ? (anh có biết em là chúa mơ mộng hão huyền và anh còn dung túng em về điều đó)

Em biết em cần nghe tiếng nói bên trong em, nó đang càng ngày càng lãi nhãi với em duy một điều đó...Nhưng tại sao đó lại là em ?

Chưa bao giờ mà em thấy mình sống hết mình mỗi ngày như thời gian vừa qua, đó là lí do vì sao em muốn có cái gì đó để chia sẽ, em cảm nhận sâu sắc một điều, em chỉ là vật trung gian vận chuyển mà thôi, không sỡ hữu bất cứ điều gì, kể cả anh:)

Em rất ngây thơ những cũng đủ thông minh để hiểu "nếu nước Pháp có 12 nhà báo bị chết và liền sau đó hơn 4 triệu người xuống đường" để ủng hộ, lên tiếng còn ở một mảnh đất khác, hàng ngày có bao nhiêu người chết oan, không đáng chết mà vẫn chết vì vô số lí do....mà rất nhiều người vẫn im lặng....và vẫn rất hồn nhiên:) Nỗi sợ hãi lớn nhất là sống thật với chính mình! Ai cũng nhìn xung quanh rồi mới hành động:)

Nhưng anh hãy trả lời em, nếu em ban cho anh 5 năm nữa để sống, thời gian đó anh sẽ làm gì ? Nếu em ban cho anh 1 năm, 1 tháng, hay chỉ một ngày thôi, anh sẽ làm gì ? Hãy trả lời thật trung thực vào, chỉ nghe trái tim anh cất lời thôi, đừng để lí trí điều khiển, đừng để nỗi sợ hãi đám đông trong anh chế ngự!

Em cứ cảm nhận, mọi người như đang ở trên một chiếc thuyền Tinanic vậy, tảng băng đã lù lù sẵn từ xa và con thuyền vẫn đang tăng tốc về hướng đó:) Mọi người trên con thuyền nhiều người vẫn hồn nhiên, không hề hay biết nên vẫn đàn ca, đánh bài, nhậu nhẹp...Và vị thuyền trưởng và một số thủy thủ kinh nghiệm thì đã dự đoán về mối nguy cơ về tảng băng, họ lo lắng, họ muốn cảnh tỉnh mọi người....Ôi, những con người tiên phong luôn đơn độc làm sao!

Em thì đã dự đoán tình huống xấu nhất rồi, nên em không hốt hoảng nữa! Anh có nhớ những cảnh quay cuối cùng khi con tàu Titanic bắt đầu chìm không ? Có anh chàng vì mạng sống nên bán rẻ lòng tự trọng của mình, giả làm phụ nữ để xuống thuyền cứu hộ giành cho phụ nữ và em bé; có những người khác thì hôi của; cũng có những người nhạc công họ bổng nhiên trở thành vĩ đại không phải vì tài năng âm nhạc mà vì sự mạnh mẽ ẩn chứa trong họ khi họ quyết định vẫn ung dung chơi nhạc để trấn an tinh thần mọi người; còn có đôi vợ chồng già thì họ lại quyết định cùng ôm nhau trên giường và đợi nước lên, cái chết không làm họ sợ bằng nỗi lo sợ lạc mất nhau; còn cái chàng Jack kéo cô nàng người yêu Rose tìm đủ mọi cách để cùng sống sót bên nhau...và cuối cùng chàng Jack hi sinh mình để nàng Rose được sống....

Có phải người ta luôn nói phụ nữ hi sinh đủ thứ vì chồng, vì con, vì gia đình, vì tình yêu; những đối mặt với những sống gió lớn nhất; với mối nguy hiểm sống còn thì bản tính mãnh mẽ của đàn ông luôn được bộc lộ rõ nhất và đến lượt họ lại là người chịu hy sinh ?

Nhưng nếu chàng Jack không còn, thì nàng Rose sẽ sống cuộc đời còn lại một mình và trái tim thì chôn chặt với chàng Jack đó mất rồi:) Thế đó!

Nhưng nếu đặt giả thuyết khác, liệu điều nàng Rose mong muốn là gì ? Nàng biết tỏng chỉ cần dùng vài lời đường mật là dụ được một chàng dám hi sinh mạng sống vì mình nếu thuyền có lỡ may đâm phải tảng băng. Nhưng điều nàng cần là cả con thuyền phải tránh được tảng băng kia cơ!

Vậy, câu trả lời thì chỉ có những ai trên thuyền mới trả lời được là phải làm những gì ? Đồng hồ đang điểm ngược từng ngày:)

Đó, bức thư tình thứ 4 của anh đó!

Khi nào con thuyền chìm, em sẽ viết tiếp bức thư tình thứ 5!










Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire