dimanche 29 octobre 2017

Sài Gòn trong tôi

Sài Gòn trong tôi
Mỗi lần đi đâu đó hơi xa, đủ dài thì mình như thể ly nước được chóng chánh, đung đưa, xao động để suy nghĩ, để đặt câu hỏi, để tìm câu trả lời.
Sài Gòn đối với mình quá lớn, lớn cả về số lượng người, không gian và mức độ đa dạng, năng động. Giữa biển người quay cuồng đó, nếu không có Grab, không có những đích đến-những người muốn gặp đã hoạch định sẵn, chắc chắn mình sẽ bị lạc lềnh phềnh giữa biển người đó.
Tại sao đông đúc và đi lại khó khăn thế mà người ta mê Sài Gòn đến thế. Có lẽ Sài Gòn có 2 cái làm nên sự "quyến rũ" của SG: thứ nhất là con người, và thứ 2 là chất lượng dịch vụ. Về con người, nơi đây hội tụ rất nhiều những con người không chỉ giỏi về chuyên môn, mà còn rất năng động. Những người bình thường nhất cũng toát lên một nét gần gũi, vui vẻ và yêu công việc - cuộc sống. Nghe các bạn Grab vui vẻ nói về lí do vì sao các bạn ấy bám trụ lại SG, vì sao bạn ấy cam chịu lái Grab, về những dự định "to lớn" mà các bạn ấy đang âm ủ bày mưu từ số tiền kiếm được từ tranh thủ chạy Grab...Mình hiểu các bạn ấy có một mục tiêu - một ước mơ để phấn đấu. Đi ăn một nhà hàng Nam Bộ, ăn xong thấy nhân viên đưa cái phiếu phản hồi - đánh giá ý kiến để nhà hàng cải thiện chất lượng. Ở một hostel giá rẻ giành cho khách du lịch bụi, những bạn trẻ là chủ hostel ở đây rất thân thiện, nói tiếng Anh rất tốt. Có bạn nữ 26 tuổi, tối đi làm ở casino, tranh thủ đi học tiếng Anh, Pháp, Nhật để có thể giao tiếp với các khách Tây khi lưu trú tại hostel. Bạn thân thiện chở mình đi ăn tối, chia sẽ về câu chuyện thuyết phục bố mẹ cho trụ lại SG và lập nghiệp, chia sẽ về mong muốn được sống là chính mình. Đến một bệnh viện trường, mà cách xây dựng và tổ chức hoạt động vô cùng ấn tượng, hiện đại và văn minh. Riêng cái khoản đi thang máy, cách người ta sắp xếp ưu tiên cho bệnh nhân, chọn số tầng thang máy, người ngoài ra trước để người sau ra, cách người ta vui vẻ cười và giúp đỡ nhau hết sức có thể trong 12m vuông thang máy, mình hiểu rằng đây là không gian thu nhỏ của "chất Nam Bộ".
Năm này mình đã dự được một buổi biểu diễn tại Nhà hát lớn Hà Nội, và muốn dự các buổi biểu diễn tại Nhà hát lớn TP. HCM để so sánh. Cách đặt vé online rất thuận tiện. Khi vào cổng còn được phát luôn cả cuốn lịch biểu diễn cho 3 tháng cuối năm. Xem vở nhạc kịch opera của các nghệ sĩ Pháp, cùng với một số nghệ sĩ Việt Nam. Dù chẳng hiểu rõ từng lời thoại, mà chỉ hiểu qua âm sắc giọng hát. Và cái mình chiêm ngưỡng đôi khi đơn thuần là chiêm ngưỡng vẽ đẹp của đam mê, luyện tập kì công và sự chuyên nghiệp. Khi kết thúc màn diễn, khi màn sân khấu hạ xuống, khán giả nghe một tiếng hò hét vang trời sau sân khấu. Thì ra là các nghệ sĩ reo hò vì hạnh phúc vì nỗ lực của họ được khán giả đón nhận. Chắc họ đã lo là khán giả Việt Nam không đủ hiểu và không đón nhận, nhưng họ đã nhầm.
Không thể không ghi lại cảm xúc của đợt khám phá SG này mà không đề cập đến "A O Show". Một chương trình xiếc nghệ thuật pha trộn nhiều thể loại nghệ thuật- nhào lộn, múa, âm nhạc và ánh sáng và hài kịch. A O Show có lẽ là một trong những chương trình nghệ thuật đỉnh cao và chuyên nghiệp nhất của Việt Nam đương đại, mà sự thành công của nó đã vượt ra ngoài biên giới Việt Nam. Với những chuyến lưu diễn nước ngoài thường quy, và lịch diễn cố định hàng tháng tại nhà hát lớn. Là một trải niệm đã trở thành kinh điển cho các khách du lịch nước ngoài khi đến SG. Sự thành công của "A O Show" là một ví dụ minh họa cho sự thành công của việc biết khai thác, trân trọng "tâm hồn dân tộc", "bản sắc cá nhân và dân tộc", thì mới thu hút sự quan tâm và tôn trọng của người nước ngoài. Suy cho cùng, vọng ngoại, học hỏi từ nước ngoài là tốt, nhưng điều quan trọng hơn là xây dựng một sản phẩm mang dấu ấn cá nhân Việt Nam _ My Own Show. Điều đó đúng cho tất cả các lĩnh vực. Kể cả Dược lâm sàng.

samedi 14 octobre 2017

Viết cho em - Cô bé trên đất Pháp

Đọc status của em làm chị nhớ lại năm đầu tiên ở Pháp. Đó có lẽ là quãng thời gian "u tối" nhất của bản thân. Cả quãng thời gian trước đó, bản thân luôn là "ngôi sao sáng" trong lòng của bố mẹ, gia đình và nhà trường. Nhưng khi được thả ở một vùng trời mới đầy những "mặt trời" có nguồn tự sáng nội tại rất mạnh, mình chỉ biết chới với bơi. Còn nhớ những ngày dài đằng đẵng ngồi trên tram đi và về labo, cũng là khung cảnh thiên nhiên hiền hòa đó, nhưng trong đầu chỉ suy nghĩ chỉ một điều "mình làm không được, làm sao để về nhà trong danh dự". Lúc đó lại trách bố mẹ xưa quá "cưng chiều" mình nên kĩ năng sống độc lập không nhiều, rồi trách thầy cô sao chỉ truyền kiến thức cho mình mà kĩ năng tự học, kĩ năng làm việc nhóm, kĩ năng quản lý thời gian, kĩ năng quản lý stress...quá ít. Rồi quay qua trách bản thân, sao thời xưa hiền quá, tham gia hoạt động ngoại khóa ít quá...
Vẫn cứ nhớ trước mỗi lần họp nhóm nghiên cứu là ngồi suy nghĩ làm sao báo với ông giáo là mình không làm được để xin về nước. Nhưng rồi, sau mỗi lần nói chuyện với ông giáo, các ông đều khen ngợi, động viên, và có một niềm tin ngây thơ là cô bé này quá ổn để lo lắng. Mình lại dò dẫm bước tiếp. Mình đi chùa, gặp những anh chị chí thân để tâm sự, để sẽ chia, nhưng chưa bao giờ dám nói với gia đình. Rồi từ từ, khi bản thân tập chấp nhận xóa bỏ hết các "hào quang tự huyễn hoặc" trong quá khứ, chấp nhận những yếu kém và thiếu sót của mình, không còn so sánh mình với bạn bè Tây mà chỉ so sánh mình và chính mình ngày hôm qua. Rồi suy nghĩ về lý do và động lực nào khiến mình đặt chân đến Pháp. Chính câu khẩu hiệu "All for Clinical Pharmacy in Vietnam" đã kéo mình lên.
Phải hiểu và thương chính mình. Và cũng phải hiểu có những thứ mình có và một bạn Tây không thể có. Và cũng đừng kì vọng ở môi trường giáo dục hoàn toàn mới đó, mình sẽ lại là "ngôi sao sáng" giữa một bầu trời xám xám như hồi xưa. Vì ở đó, mọi sinh viên đều là "mặt trời" tự chiếu sáng với ánh sáng rất riêng, rất cá tính. Hãy cho mình thời gian. Hãy cho mình cơ hội được lùi lại để nhìn lại mình. Hãy cho mình lặng yên để chiêm nghiệm. Hãy cho mình những trải nghiệm mới, không hoàn hảo, nhưng thách thức.
Bước qua quãng thời gian đầu khó khăn, rồi em sẽ bước qua những quãng thời gian tiếp theo rất thú vị và đáng sống. Nó có thể là vốn sống quý giá nhất mà em sẽ đem ra "tiêu xài" dần cho quãng đời còn lại.
Lời nhắn cho những bậc cha mẹ nào ôm ấp giấc mộng cho con đi du học nước ngoài. Nếu thương con thì hãy để cho con được độc lập ngay bây giờ, và rèn luyện cho con kĩ năng sống càng sớm càng tốt. Vì ở thế giới giáo đục đó, giỏi kiến thức chỉ là thứ yếu. Và mỗi đứa con có thể là "mặt trời" của mỗi gia đình, nhưng chỉ là hạt cát giữa sa mạc.