lundi 28 juillet 2014

Chỉ có một cuộc sống và câu hỏi là phải sống thế nào cho khỏi không sống hoài sống uổng ?

Viết tiếp note "Chiến tranh và hòa bình" http://langnhincuocsongmuguet.blogspot.fr/2014/04/chien-tranh-va-hoa-binh.html
Em viết cái đó lâu rồi, nên giờ không muốn vực nó lại. Có những điều em suy nghĩ giờ khác nhiều lắm, mà chính em còn không nhận ra. Và nó cứ thay đổi hoài nên có nói ra hôm nay, ngay mai lại nghĩ khác rồi, nên nói ra để làm gì. Nhưng hiện tại em nghĩ, sự thật không nằm ở những gì được nói nhiều, viết nhiều, được tung hô là hi sinh, cao cả này nọ. Đôi khi sự thật lại đang im lặng đâu đó, hoặc lên tiếng nhưng yếu ớt ở đâu đó hoặc có nhiều sự thật thế hệ trước đã mang đi theo họ mất rồi.

Một người mẹ thương con sẽ luôn biết nuôi dạy con cái sông sao cho không phải chết, mà phải sống đẹp, sống có ích, và sống hạnh phúc. Nếu người mẹ đó chỉ biết hô hào con cái phải hi sinh tính mạng, tôn vinh những cái chết thì người mẹ đó là mẹ ruột hay mẹ ghẻ ? Có những nhạc sĩ sáng tác những bài hát cỗ vũ lên đường nhưng sau một thời gian dài sau đó, họ lại bị dặn vặt vì chính vì những bài hát của họ mà cả thể hệ phải hi sinh? Và khi họ dằn vặt đó, mọi người lại muốn họ im lặng. Giờ thì em hiểu tâm trạng của Trịnh Công Sơn rồi, vì sao ông chọn con đường khác với các nhạc sĩ khác. Không thể có hạnh phúc nào được xây dựng trên sự hi sinh của người khác, đặc biệt là cái chết.

Một cuộc chiến, một câu chuyện, một bài lịch sử, một sự kiện chỉ trình bày đơn giản: ngày X, quân X đánh quân Y và n người bị chết. Chấm hết. Thế giới vẫn vậy, trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi. Mỗi người chỉ là hạt cát và đôi khi chỉ là quân bài trên tay kẻ khác. Nhưng nếu đặt là chính mình, hay người yêu thương mình vào một trong những cái chết đó. Anh sẽ thấy anh đã đánh mất cả thế giới. Một người chỉ là một hạt cát của thế giới nhưng đối với người khác đôi khi họ chính là cả thể giới.

Bao thế hệ đã hi sinh nhưng thế hệ sau có biết vì thế mà sống tốt hơn, không hề, và chẳng thể có điều đó. Thế hệ sau càng trở nên hư hỏng mà thôi. Cũng như nuôi dạy con mà người mẹ chỉ biết hi sinh, làm hết mọi việc cho con thì đứa con này sau đó sẽ chỉ trở nên ích kỉ, thụ động, ỉ lại, nhát gan mà thôi. Chỉ có cách bà mẹ đó biết bảo vệ mình, làm cho mình hạnh phúc nhất, thì bà mẹ đó mới có thể dạy con cái sống hạnh phúc được.

1 commentaire: