mardi 17 janvier 2023

Ăn trong chánh niệm (P5. Nhật ký Vườn Xả)

Đã gần trưa và Thuỷ bắt đầu thấy hơi đói. Thuỷ chợt nhớ ra là sáng nay do dậy sớm để ra sân bay nên Thuỷ vẫn chưa ăn sáng. Thuỷ vẫn thường gặp khó khăn trong nỗ lực dậy sớm và ăn sáng sao cho đều đặn. 

Thuỷ nghe vọng lại từ Nhà Bếp tiếng cười nói của một số bạn đang nấu ăn. Thuỷ tò mò đi bộ trở lại Nhà Bếp để xem liệu mình có giúp gì được không. Đến nơi, Thuỷ chỉ thấy có rất nhiều bạn trẻ, mỗi người một việc, vừa thong thả làm, vừa cười nói hết công suất. Thuỷ tự nhủ chắc các bạn này quen nhau và quen thuộc vớinơi đây lắm. Thuỷ có ý muốn vào giúp các bạn để vừa làm quen, vừa có thể có đồ ăn sớm. Nhưng rồi Thuỷ quyết định đi ngược ra xa khu Nhà Bếp, qua cánh Cổng Bồ Đề để đi dạo một mình. Bởi Thuỷ thấy mình hơi có chút lạ lẫm và chưa muốn hoà vào đội làm bếp vội, sợ phá vỡ sự thân mật và những tiếng cười đang có. Thuỷ tự nhủ mình còn có rất nhiều thời gian và cơ hội. Không phải khi nào cũng phải xúng xính, hăm hở làm gì đó mới là hành động đóng góp hiệu quả, mới là hành động làm quen đầy thiện chí với những người bạn mới. Đôi khi chỉ cần mình có mặt trọn vẹn, không cần phải làm thêm một việc gì, cũng đã là rất giá trị. Just be!

Sau khi đi dạo với tiết trời nắng ấm se lạnh của vùng cao nguyên vài phút. Thuỷ bắt đầu nghe thấy tiếng các bạn í ới bảo dọn bàn ăn trưa. Đến lúc này, Thuỷ biết là đã đúng thời điểm mình bắt đầu có thể nhập cuộc làm chung cùng các bạn. Thuỷ cùng một số bạn chuẩn bị bàn và bát đĩa. Ba chiếc bàn lớn đang đặt trong Nhà Bếp được thảo luận là nên dời ra khoảng sân giữa để thoáng mát hơn. Ai cũng nhất trí, thế là mọi người cùng di dời bàn ghế ra đó. Chẳng mấy chốc, những đĩa cơm, thức ăn đã được dọn ra trên bàn nóng hổi. Mọi người nhanh chóng chọn cho mình một chỗ ngồi và ngồi xuống. Thuỷ nhìn quanh và thấy có rất nhiều bạn trẻ đã có mặt, cũng khá bất ngờ khi có khá nhiều bạn nam. Tất cả đều là những khuôn mặt lạ đối với Thuỷ. Những Thuỷ đã rất quen với tình huống này. Thuỷ cũng thường đi đến những nơi hoàn toàn xa lạ, làm quen và sinh hoạt với những con người hoàn toạn xa lạ như thế. Khi thì tham gia khoá thực tập chánh niệm nhiều ngày hay một ngày. Thứ duy nhất gắn kết mọi người lại với nhau một cách dễ dàng là mọi người cùng chung một mục đích gì đó. Cái chung cốt yếu đó giúp cho những khác biệt của mỗi cá nhân về tuổi, giới, công việc, trải nghiệm, quan niệm…lại là những vật liệu giàu có để đóng góp thay vì là rào cản để xích lại gần nhau. 

Mọi người thực hành ăn trong chánh niệm cùng nhau. Thuỷ cũng thực tập ăn trong chánh niệm nhiều lần trước đó nên việc này khá quen thuộc với Thuỷ. Bạn Oanh ngồi chính giữa đầu bàn và cầm một cái chuông nhỏ trên lòng bàn tay, thỉnh một tiếng chuông để mời gọi mọi người im lặng, cùng đưa ý thức quay về theo dõi hơi thở vào ra, lắng dịu thân và tâm. Sau đó, Oanh đọc một lời cảm ơn ngắn: “Mời mọi người có mặt trọn vẹn cho bữa ăn, nhận diện sâu sắc sự có mặt của thức ăn và sự có mặt của những người bạn xung quanh; và gửi lời cảm ơn đến thức ăn, những bạn đã chuẩn bị, nấu nướng, đến những bác nông dân đã chăm sóc, những người vận chuyển, phân phối. Mời mọi người cùng ăn trong im lặng 10 phút. Khi hết 10 phút, Oanh sẽ thỉnh một tiếng chuông thứ hai và mọi người có thể trò chuyện cùng nhau. Chúc mọi người có bữa ăn ngon miệng.” Nghe xong, mọi người mỉm cười ghi nhận đồng ý và bắt đầu ăn. Hơn hai chục người bỗng chốc im lặng như tờ chỉ còn nghe tiếng gió, tiếng chim, tiếng đũa muỗng. Nhờ ăn trong im lặng, Thuỷ có thể tập trung tận hưởng hương vị của từng miếng rau, củ sắn mình ăn. Hương vị của thức ăn nhờ vậy cũng ngon và tươi hơn. Thuỷ không phải bận tâm suy nghĩ phải nên trò chuyện gì với bạn ngồi bên cạnh hay đối diện. Cũng nhờ ăn trong im lặng mà Thuỷ có thể quan sát kỹ hơn các bạn quanh bàn, biết được bạn đang cần nhờ Thuỷ chuyền chén nước chắm hay cần xơi thêm cơm. Thuỷ thấy mình ý tứ hơn khi ăn. Ăn nhỏ nhẹ, từ tốn hơn, ít tạo ra tiếng động. Thuỷ cũng nhìn ngắm kỹ hơn quang cảnh xung quanh bàn ăn, thấy ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống bàn, cảm nhận rõ hơn làn gió đang vờn trên da mặt và một vòng tròn ăn trong im lặng thật bình yên. Hết 10 phút thì có một tiếng chuông vang lên và mọi người bắt đầu trò chuyện. Thường câu đầu tiên Thuỷ nghe thấy hay buột miệng nói đó là “Thức ăn ngon quá.”, “Cảm ơn các bạn nấu ăn.” 

Cách đây hơn chục năm, Thuỷ từng nghĩ mình có rất nhiều điều thú vị để suy nghĩ, để làm và  ăn uống đối với Thuỷ là một việc hết sức mất thời gian và nhàm chán. Thuỷ là dược sĩ và đã từng ước người ta bào chế được viên thức ăn nhỏ gọn có thể cung cấp năng lượng đủ thay thế cho các bữa ăn. Chắc hẳn viên thức ăn đó bán sẽ rất chạy. Thuỷ nhớ về những lần ăn khác. Nếu ăn ở nhà một mình, Thuỷ sẽ thường bật thêm nhạc để vừa ăn vừa nghe nhạc hay xem video trên Youtube. Thường theo trải nghiệm của Thuỷ thì Thuỷ thường cuốn hút theo thưởng thức âm nhạc hay video đó và rất dễ quên tập trung tận hưởng thức ăn. 

Dạo gần đây, Thuỷ cũng bắt đầu tập cho mình thói quen mới là khi làm bếp chỉ tập trung làm bếp. Khi ăn thì bày biện ra mâm, tô, chén cho đàng hoàng, đẹp đẽ. Không để cả cái nồi, chảo lên mâm để khỏi phải rửa tô bát do lười như trước đây. Khi ăn thì không nghe nhạc hay xem video. Thuỷ cũng gác hết tất cả những lo lắng, suy nghĩ của mình qua một bên chỉ để ý thức cảm nhận hương vị của thức ăn. Thời gian ăn chỉ để tận hưởng thức ăn. 

Nhờ ăn trong chánh niệm, Thuỷ nhận ra thức ăn trở nên ngon hơn. Thời gian mình dành cho ăn uống trở thành những phút giây đầy nuôi dưỡng cho bản thân. Thuỷ dần nhận ra thông qua ăn uống trong chánh niệm, mình càng ngày càng làm chủ hạnh phúc của mình. Trong một lần đang tận hưởng thức ăn, Thuỷ đi lên suy nghĩ “Mình rất thương người ấy. Mình đã từng nghĩ là mình chỉ có thể hạnh phúc sâu sắc khi được thương người ấy và được người ấy thương lại bằng các hành động thật lãng mạn. Nhưng càng mong đợi mình càng đau khổ và mông lung. Chuyện tình cảm luôn làm mình lo nghĩ, mơ hồ và thấy chưa thoả mãn. Vậy mà sao ăn một miếng mít, một mẩu bánh plan lại ngon và ngọt đến vậy. Vị ngon ngọt của từng mẫu thức ăn này là thật, nó đang từng chút từng chút nuôi dưỡng, cung cấp năng lượng cho mình. Và mình hoàn toàn có thể làm chủ và quyết định việc có muốn ăn thêm hay không, ăn món này hay ăn món khác. Hạnh phúc chân thật mà thức ăn mang lại là hạnh phúc cầm tay, hạnh phúc tự quyết, hạnh phúc ở hiện tại, hạnh phúc của nuôi dưỡng. Vị của tình yêu hay hạnh phúc chắc cũng chỉ tương tự như vị của thức ăn này thôi.” Kể từ đó, Thuỷ xem mỗi bữa ăn là một cơ hội để mình làm đầy “hạnh phúc” bên trong mình, để không còn cảm thấy đói cồn cào và phải đi ăn mày “hạnh phúc” từ người khác. 



Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire