samedi 14 octobre 2017

Viết cho em - Cô bé trên đất Pháp

Đọc status của em làm chị nhớ lại năm đầu tiên ở Pháp. Đó có lẽ là quãng thời gian "u tối" nhất của bản thân. Cả quãng thời gian trước đó, bản thân luôn là "ngôi sao sáng" trong lòng của bố mẹ, gia đình và nhà trường. Nhưng khi được thả ở một vùng trời mới đầy những "mặt trời" có nguồn tự sáng nội tại rất mạnh, mình chỉ biết chới với bơi. Còn nhớ những ngày dài đằng đẵng ngồi trên tram đi và về labo, cũng là khung cảnh thiên nhiên hiền hòa đó, nhưng trong đầu chỉ suy nghĩ chỉ một điều "mình làm không được, làm sao để về nhà trong danh dự". Lúc đó lại trách bố mẹ xưa quá "cưng chiều" mình nên kĩ năng sống độc lập không nhiều, rồi trách thầy cô sao chỉ truyền kiến thức cho mình mà kĩ năng tự học, kĩ năng làm việc nhóm, kĩ năng quản lý thời gian, kĩ năng quản lý stress...quá ít. Rồi quay qua trách bản thân, sao thời xưa hiền quá, tham gia hoạt động ngoại khóa ít quá...
Vẫn cứ nhớ trước mỗi lần họp nhóm nghiên cứu là ngồi suy nghĩ làm sao báo với ông giáo là mình không làm được để xin về nước. Nhưng rồi, sau mỗi lần nói chuyện với ông giáo, các ông đều khen ngợi, động viên, và có một niềm tin ngây thơ là cô bé này quá ổn để lo lắng. Mình lại dò dẫm bước tiếp. Mình đi chùa, gặp những anh chị chí thân để tâm sự, để sẽ chia, nhưng chưa bao giờ dám nói với gia đình. Rồi từ từ, khi bản thân tập chấp nhận xóa bỏ hết các "hào quang tự huyễn hoặc" trong quá khứ, chấp nhận những yếu kém và thiếu sót của mình, không còn so sánh mình với bạn bè Tây mà chỉ so sánh mình và chính mình ngày hôm qua. Rồi suy nghĩ về lý do và động lực nào khiến mình đặt chân đến Pháp. Chính câu khẩu hiệu "All for Clinical Pharmacy in Vietnam" đã kéo mình lên.
Phải hiểu và thương chính mình. Và cũng phải hiểu có những thứ mình có và một bạn Tây không thể có. Và cũng đừng kì vọng ở môi trường giáo dục hoàn toàn mới đó, mình sẽ lại là "ngôi sao sáng" giữa một bầu trời xám xám như hồi xưa. Vì ở đó, mọi sinh viên đều là "mặt trời" tự chiếu sáng với ánh sáng rất riêng, rất cá tính. Hãy cho mình thời gian. Hãy cho mình cơ hội được lùi lại để nhìn lại mình. Hãy cho mình lặng yên để chiêm nghiệm. Hãy cho mình những trải nghiệm mới, không hoàn hảo, nhưng thách thức.
Bước qua quãng thời gian đầu khó khăn, rồi em sẽ bước qua những quãng thời gian tiếp theo rất thú vị và đáng sống. Nó có thể là vốn sống quý giá nhất mà em sẽ đem ra "tiêu xài" dần cho quãng đời còn lại.
Lời nhắn cho những bậc cha mẹ nào ôm ấp giấc mộng cho con đi du học nước ngoài. Nếu thương con thì hãy để cho con được độc lập ngay bây giờ, và rèn luyện cho con kĩ năng sống càng sớm càng tốt. Vì ở thế giới giáo đục đó, giỏi kiến thức chỉ là thứ yếu. Và mỗi đứa con có thể là "mặt trời" của mỗi gia đình, nhưng chỉ là hạt cát giữa sa mạc.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire