vendredi 25 août 2017

Ảo tưởng sức mạnh

Hôm trước đi tàu SE1 từ Hà Nội về Quảng Bình, trời ui muốn lọi (gãy) cái lưng vì tàu chạy xập xình như lò xo co giãn – cao thấp phải đến 10cm (hay dạo này mình lão hóa rồi nên chịu không nỗi). Đi tàu nằm mềm điều hòa mà tưởng mình đang đi trên con tàu chợ chạy ngược về quá khứ cách đây 50 năm trong khi những con tàu ở nước người ta đang xăm xăm bay vào tương lai. Lại nhớ cái thênh thanh, thoáng đạt, êm ru khi đi tàu ở Maroc hay Malaysia. Hệ thống nhà ga ở Hà Nội đã khang trang hơn, hệ thống đặt vé online cũng đã rất hiện đại, cũng có kiosk in vé ngay tại nhà ga….nhưng cái quan trọng nhất là chất lượng của những chuyến tàu thì không thể nói là đáp ứng nhu cầu của thời đại.
Đang cố gắng ngủ thì bỗng nghe ồn ào, mở mắt thì nghe một bác trung niên già người nước ngoài đang “phản ứng, phàn nàn” một anh chàng trung niên trẻ Việt Nam. Bác nước ngoài cứ nói tiếng Anh một tràng, mạnh mẽ, dứt khoát, rồi cứ chêm thêm một câu “Do you understand? (Anh hiểu ý tôi chứ?). Anh chàng thì gãi đầu, gãi tai vì không hiểu tiếng Anh. Mình đề nghị làm thông dịch viên nhưng bác Tây từ chối, bảo không cần đâu. Mình hỏi anh Việt Nam có chuyện gì vậy thì anh bảo: anh không hiểu tiếng Anh nhưng thấy bác ấy cứ chỉ vào đôi dép mình đang mang nên anh ấy nghĩ là bác ấy “phê phán” anh sao lại tự tiện mang dép của người khác để đi vệ sinh (không phải dép của bác Tây đâu nhé). Sự cố ồn ào nhỏ mà khiến mình suy nghĩ rất sâu. Người Tây được nuôi dạy từ nhỏ về công bằng, công lý và phản biện. Nên đối với một chuyện nhỏ xí như thế, dù đang ở trên “đất khách”, dù bất đồng ngôn ngữ, họ vẫn thấy mình có trách nhiệm phản ứng. Còn bản thân mình đôi khi lấy cái tính từ “khoan dung, rộng lượng” ra để che đậy cái “nhút nhát” của bản thân khi cần bảo vệ điều đúng mà lại im lặng.
Mùa bóng đá nào có đội tuyển VN tham dự mình cũng không bình luận trước và trong khi mùa bóng đang xảy ra, chỉ đợi khi mùa bóng kết thúc mới góp chút gió. Bóng đá cũng như các lĩnh vực khác của VN, còn thua kém trong khu vực rất nhiều. Đơn giản vì trong khi VN cứ nuôi niềm hy vọng trên những ảo tưởng sức mạnh của bản thân, thì người ta sống thật, làm thật và đổi thay thật. Cũng may mà đội nam dừng chân sớm để thần dân còn quay lại thực tại mà làm việc và cống hiến.


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire