Nó có cái tật là khi có động
thì ham vui như đứa trẻ, nhưng khi yên tĩnh lại muốn được già như một cụ
bà. Mà mỗi khi viết lại là lúc yên tĩnh nên viết thỉnh thoẳng hơi bị
già quá:)))
Hồi nhỏ nhỏ có một câu hỏi mà nó thấy diệu kì lắm
cơ, nó coi đó là câu hỏi bí mất nhất của nó, và nó chẳng bao giờ dám
hỏi ai vì sợ người ta cho là dở hơi biết bơi à. Đó là câu "Tại sao mình
lại là mình?" Giờ nó vẫn thấy là lạ nhé, không thể nào hiểu được...
Xưa nó theo đội tuyển văn, nhưng quen một bạn gái thân thuộc đội tuyển
toán, nó ngưỡng mộ nên chuyển qua học ban A - toán, lý, hóa. Rồi hồi đó,
ai cũng chê văn nên nó cũng dấu nhẹm cái sở thích viết lách đi. Mà nó
thấy ai hay viết lách nhiều, suy tư quá là không hạnh phúc nên nó cũng
gác kiếm cho nó lành. Vì hơn ai hết nó muốn mình được hạnh phúc!
Mà nó thấy đúng thật, thường nó suy nghĩ liên miên nhiều rồi mới viết.
Và viết xong rồi cũng mất một khoảng thời gian để lòng mình được bình an
lại!
Viết miên man để túm gọn lại mấy vấn đề là:
1. Nó thích viết. Và thích viết thật nhất có thể những gì nó nghĩ về mọi vấn đề của cuộc sống.
2. Có thể những điều nó viết rất táo bạo, sẽ còn táo bạo và mạnh liệt
nữa. Như bản tính của nó như con sóng muốn cuốn phăng mọi bến bờ, rào
cản để chạm đến tận cùng mọi ngóc ngách của tâm hồn. Nhưng điều chắc
chắn là sau những cơn sóng đó, nó sẽ tự tìm bình an cho mình. Bình an
sau đó không bị ràng buộc bởi những suy nghĩ nó đã viết ra.
Viết xong cũng chẳng hiểu là mình viết gì:))
Chắc là tợng tự như "Yêu thương mà không vấn vương ấy".
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire