Nhân đọc bài báo về các anh cảnh sát giao thông đưa thí sinh đi thi (http://baoduhoc.vn/bai-viet/11987/cac-nu-sinh-viet-thu-cam-on-csgt-dua-di-thi.bdh) mình viết cái note này. Hồi mình về
Việt Nam chơi một tháng. Vì để quên bằng lái xe ở Pháp, trên đường lái xe máy về
nhà nội, lại bị mấy anh công an cùng cảnh sát giao thông « túm ». Lúc
đầu run kinh khủng. Nhưng sau không biết sao mình bình tĩnh lại. Mình nghĩ mình
sai rồi, chừ để xem họ xử lý sao. Mình cùng với một người thân nữa ngồi chờ trong khi các anh ấy
làm thủ tục với những người bị bắt khác.
Có hai mẹ
con nọ đang van xin các anh bỏ qua, vẻ mặt nhún nhường, khớp nớp, lo sợ…Em gái
luôn thanh minh là các anh tha cho hai mẹ con, vì sợ trễ tàu vào Huế. Mình giả
vờ làm nhân vật tư vấn khách quan với cô bé. Khuyên cô gái có thể đón đi nhờ xe
khác để lên bến tàu cho kịp, để bà mẹ ở lại làm thủ tục. Mình cố ý nói to to xí
cho các anh nghe….Nhưng chiến thuật đó có tác dụng, các anh không biết suy nghĩ
thế nào, sau vài phút cho cả hai mẹ con đi.
Còn mình, mình
biết mình sai nên các anh nói gì mình cũng dạ. Các anh bảo đúng luật là phạt mấy
trăm nghìn đó, rồi giam xe nhiều ngày lắm (cụ thể mấy ngày mình cũng không nhớ).
Lúc đó cũng không biết sao mình đã nghĩ thử một lần bị phạt như luật định, mình
nhớ mình vẫn cười nói, và tỏ thái độ rất lịch sự và bình đẳng. Lúc đó mình chỉ
nghĩ, mình phạm một lỗi nhỏ này, nhưng lỗi đó không thể đẩy mình xuống làm kẻ tội
lỗi phải van xin này nọ được. Đặc biệt khi các anh cũng còn trẻ, đẹp trai thế,
nhục lắm. Anh ấy có nghề của mình. Mình cũng có nghề của mình. Bình đẳng nhé. Rồi
chắc các anh cũng lạ lạ vì hiếm gặp cô bé tỉnh như mình nên các anh lại trò
chuyện cởi mở hơn, chủ động hỏi mình làm gì, ở đâu…Mình kể qua một chút bản
thân. Và kể lí do, lí trấu (sự thật nhé) vì sao mình quên bằng. Rồi tự nhiên
chính các anh lại tự giảm án cho mình. Chỉ phạt với lỗi khác là không có bảo hiểm
xe nên chỉ phạt 100 nghìn, nhưng không phải bị giam xe. Mình đi cùng một người
nữa, nhưng trái với mình, người đó rất ác cảm với cảnh sát giao thông nên ăn
nói hơi mất lịch sự với họ, và tỏ thái độ ghét họ ra mặt. Và họ cũng cảm nhận
được điều đó. Mình đã phải « giả vờ » lớn tiếng nạt người đó trước mặt
họ.
Mình chỉ
nghĩ, nghề nào cũng có người xấu, người tốt. Và một người có thể tốt lúc này nhưng lại xấu lúc khác. Đằng sau mỗi con người là cả một
trời tâm tư tình cảm. Xin đừng áp đặt cái xấu phổ biến lên những con người cụ
thể.
Nếu bạn đối xử với họ tôn trọng như họ đáng phải trở thành, tin tưởng họ tốt đẹp như họ vốn nên trở thành như thế. Tự nhiên sự tự tôn, tự trong, ham muốn vươn đến sự tốt đẹp trong họ được đánh thức, và những điều may mắn, tuyệt vời, bất ngờ sẽ xãy ra.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire