Tình cảm mà nó luôn trân quý là với thầy cô.
Tuy nhiên, nó bắt đầu có những suy nghĩ mới về quan hệ thầy-trò. Dạo này
nó đọc nhiều về "phương pháp giáo dục bệnh nhân" nên giúp nó thây đổi
và mở mang ra được một tí xíu.
1. Vai trò của người thầy
Về truyền đạt kiến thức: Theo quan niệm truyền thống ngày xưa, người
thầy thường là những bậc hiểu rộng, biết sâu, già rồi nên sinh thâm
thúy. Người trò đôi khi lặn lội xa hàng vạn dặm tới tá túc nhà thầy để
học cái chữ. Chính vì vậy, người thầy được cho là biết tất, và người trò
học những gì mà người thầy truyền đạt "Nhất tự vi sư, bán tự vi sư -
Một chữ cũng nhờ thầy, mà nữa chữ cũng nhờ thầy". Nhưng đó là thời đại
không có công nghệ máy in sách lậu, hay mạng internet nên việc truyền
thông tin khó khăn. Nhưng thời đại ni đã khác rồi, thông tin, kiến thức
dư thừa mọi nơi, mọi lúc. Thì vai trò của người thầy cũng phải thay đổi.
Người thầy nay chỉ nên đóng vài trò như người đi trước, hướng dẫn, chỉ
đường để giúp trò tự tìm tòi và tự học hỏi, và tự phát triển. Sự thây
đồi này chuyển trọng tâm từ người thầy sang trong tâm người trò. Chuyển
trọng tâm từ việc dạy sang viêc tự học.
Do đó, sẽ không xa lạ nếu
trò giỏi hơn thầy, hay quan điểm của trò khác quan điểm của thầy...Nếu
con hơn cha là nhà có phúc thì nay trò hơn thầy thì xã hội có phúc:)
Là hình mẫu về đạo đức, cách sống
Cái ni phương Tây không đặt nặng. Mình nghe một anh chia sẻ và thấy thú
vị là: ở Tây, nghề giáo cũng được xem bình thường như các nghề khác,
lương cũng tàng tàng, mà yêu câu về đạo đức của nhà giáo cũng tàng tàng
như các ngành khác. Nghĩa là phải tuân thủ các yêu cầu chung của một con
người tốt. Trong giờ giảng thì họ là người hướng dẫn của trò. Ngoài giờ
học thì thầy và trò vẫn có thể đi bar như thường hay một ông thầy vẫn
có thể yêu và lấy học trò của mình nếu lỡ may bị tình yêu sét đánh....
Thực ra, suy cho cùng, nghành gì mà chẳng cần đạo đức nghề nghiệp, nhà
giáo hay nghề y cũng chỉ là một nghề như bao nghề khác thôi. Không đòi
hỏi nhiều hơn hay kém đi. Nghề chỉ là một phần của cuộc sống. Rời bục
giảng, cởi chiếc áo blouse, họ lại có cuộc sống riêng tư thú vị của họ!
Khi đó, đừng đòi hỏi "tác phong" hay "đạo đức" nghề nghiệp từ họ!!
Mỗi người đều có nghĩa vụ tự hoàn thiện mình như nhau
2. Ngày nhà giáo Việt Nam
Vì họ xem nghề giáo cũng như bao nghề khác nên cũng không có ngày giành
riêng cho nhà giáo. Và việc tặng quà cho thầy hầu như không có. Bạn nó
bảo suốt 3 năm hướng dẫn luận án tiến sĩ, và kể cả hôm bảo vệ tiến sĩ.
Nó chưa từng tặng ông giáo món quà nào.
Nó lại tự hỏi:
Việc tặng quà thầy cô trong quá trình học liệu có không ảnh hưởng đến sự thiên vị của thầy cô?
Và nếu có sự thiên vị vô hình nào đó, thì đó có phải là một hình thức "tham nhũng"?
Vì vậy, đối với nó, được tặng quà thầy cô sau khi thầy cô đã không còn
dạy nó nữa, hay điện thoại hỏi thăm thầy cô vào ngày không phải là ngày
20/11 nó tự nhiên hơn!
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire