Em đã đi cho thỏa con mắt tò mò
Em đã thấy có bao điều khác biệt
Em đã lang thang trên miền đất hứa của tự do
Em đã về với bao nhọc nhằn suy nghĩ
Em đã thơ thẩn nghĩ về ngục tù trong tư tưởng
Em đã muốn sẻ chia mọi điều, tất thảy
Em muốn nắm tay nhau đi, hát vang những lời nhân ái
Em muốn cúi xuống, vuốt tóc những mảnh đời bất hạnh
Em đã thương anh, người hiểu biết đúng sai mà không dám lên
tiếng
Em đã thương em, yêu tự do, sự thật nhưng lại hèn
Em đã thương bao người, ngập ngụa trong những niềm vui nhỏ mà
không thấy bóng tối cuối con đường
Em đã thương cho những linh hồn xưa cũ, những linh hồn sống
vật vờ hôm nay, và những linh hồn sống vật vờ của ngày mai
Em cất dấu niềm tin ở nơi cao nhất
Em dõi theo ánh sáng ở mọi con đường
Em sẽ lang thang đội lốt làm con rối giữa kịch đời để được
phẩm bình khôn dại
Em sẽ yêu anh, yêu em, yêu tự do và yêu chính con đường em đang
đi, một mình, không run sợ
Em sẽ về, mỗi tối, yên an cùng giấc ngủ không mộng mị
Em sẽ cười cho tất cả những ngổn ngang, ngịch lý giữa đời
thường
Em sẽ ngủ vùi, ngủ sâu vào một ngày nắng đẹp
Em sẽ tìm anh, lảnh quách ảnh hiện giữa thinh không mỉm cười
tươi gọi...hồn em
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire