Tối qua đến Yogyakarta – cố đô của Indonesia vào lúc 9h,
sáng nay cũng chỉ kịp ngắm thành phố khi đi trên xe đến Hội nghị. Ấn tượng ban
đầu là: xe máy ở đây ít hơn ở mình, xe ô tô có vẻ nhiều hơn, xe đi bên trái (chứ
không phải bên phải như mình), xe máy có vẻ ngầu ngầu (đặc biệt là các bạn nam
đi, hình như là phân khối lớn hơn bình thường?), tất cả mọi người đội mủ bảo hiểm
đều rất xịn (đều có kính phía trước và ôm cả đầu và tai). Nhìn vào các bãi đổ
xe máy thấy tất cả đều để mủ bảo hiểm lơ ngơ trên các kính xe mà không sợ bị mất.
Rất hiếm nghe tiếng còi xe.
Người dân ở đây ăn mặc xùi xùi chứ không chưng diện nhiều
như ở mình. Các bạn dược sĩ Indonesia mình tiếp xúc tiếng Anh đều khá tốt, đủ để
họ giao tiếp tự tin (dù có lúc mình nói họ không hiểu, và họ nói mình không hiểu).
Nhìn dọc hai bên đường có cảm giác gì đó rất giống Việt Nam: cũng kiến trúc nhà
cửa như thế, cũng những mặt hàng kinh doanh đó, và cũng có những tòa nhà đẹp
nhưng cũng có nhiều quán vỉa hè tồi tàn, ẩm tối và hơi bẩn. Thành phố hiện đại
và năng động nhưng sức mạnh tâm linh vẫn song hành. Sáng sớm đang ngủ đã nghe
tiếng cầu nguyện phát ở loa vang vọng kéo dài. Chiều về đi trên đường lại nghe
tiếng cầu nguyện từ loa phát ra. Những người phụ nữ quàng khăn quanh đầu khá nhiều.
Nhưng tất cả những người phụ nữ là dược sĩ quàng khăn mình gặp đều rất thân thiện,
cởi mở, tự tin giao lưu, bắt chuyện.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire