Tối qua đến Yogyakarta – cố đô của Indonesia vào lúc 9h,
sáng nay cũng chỉ kịp ngắm thành phố khi đi trên xe đến Hội nghị. Ấn tượng ban
đầu là: xe máy ở đây ít hơn ở mình, xe ô tô có vẻ nhiều hơn, xe đi bên trái (chứ
không phải bên phải như mình), xe máy có vẻ ngầu ngầu (đặc biệt là các bạn nam
đi, hình như là phân khối lớn hơn bình thường?), tất cả mọi người đội mủ bảo hiểm
đều rất xịn (đều có kính phía trước và ôm cả đầu và tai). Nhìn vào các bãi đổ
xe máy thấy tất cả đều để mủ bảo hiểm lơ ngơ trên các kính xe mà không sợ bị mất.
Rất hiếm nghe tiếng còi xe.
Người dân ở đây ăn mặc xùi xùi chứ không chưng diện nhiều
như ở mình. Các bạn dược sĩ Indonesia mình tiếp xúc tiếng Anh đều khá tốt, đủ để
họ giao tiếp tự tin (dù có lúc mình nói họ không hiểu, và họ nói mình không hiểu).
Nhìn dọc hai bên đường có cảm giác gì đó rất giống Việt Nam: cũng kiến trúc nhà
cửa như thế, cũng những mặt hàng kinh doanh đó, và cũng có những tòa nhà đẹp
nhưng cũng có nhiều quán vỉa hè tồi tàn, ẩm tối và hơi bẩn. Thành phố hiện đại
và năng động nhưng sức mạnh tâm linh vẫn song hành. Sáng sớm đang ngủ đã nghe
tiếng cầu nguyện phát ở loa vang vọng kéo dài. Chiều về đi trên đường lại nghe
tiếng cầu nguyện từ loa phát ra. Những người phụ nữ quàng khăn quanh đầu khá nhiều.
Nhưng tất cả những người phụ nữ là dược sĩ quàng khăn mình gặp đều rất thân thiện,
cởi mở, tự tin giao lưu, bắt chuyện.
Kết bài hát của Trúc Nhân và xem trailer hồn nhiên, trong
sáng của bộ phim “Cô gái đến từ hôm qua”, thế là nhất quyết dù sắp lên đường
cũng mua vé đi xem phim ngay hôm ni. Một bộ phim do những thế hệ 8x làm nên nó
là món quà kỉ niệm thời học trò cấp 3 trong sáng giành riêng đặc biệt cho thế hệ
8x. Những điểm cộng của bộ phim là dàn diễn viên trẻ nhí nhảnh, có sức sống, đặc
biệt 2 em nhỏ đóng khá xuất sắc. Trong rạp nhìn qua, dù bạn nam hay nữ đến những
phân cảnh xúc động đều thấy tay ai đó đưa lên vuốt nước mắt. Những xúc động đến
tự nhiên như hồi xem “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”. Điểm cộng khác là bộ
phim có nhiều đoạn sáng tạo để cho ý tưởng bay bổng thể hiện những phá cách phi
logic, cũng như nhạc phim rất chất, đặc biệt là khi chàng trai bơ vơ, hoang
mang trên con đường hoang vắng tượng trưng cho chuyện tình yêu của chính mình và
Trúc Nhân nghêu ngao ca bài “Ngồi hát đỡ buồn” ngang qua. Khoảnh khắc ấy giá trị
nghệ thuật của âm nhạc, hình ảnh lên đến cao độ, đưa cảm xúc bay lên đến tận
cùng để hiểu thông điệp mà bộ phim muốn nhắn gửi “Khi bạn bắt đầu yêu một ai đó
mới, bạn hoang mang lo lắng đến đích đến. Nhưng điều quan trọng là bạn hiểu,
người bạn yêu mới không thể là ai xa lạ, luôn là người bạn đã từng yêu hôm qua
hay kiếp trước. Dù con đường tình yêu đó có thế nào cũng là con đường mà bạn phải
cảm ơn, trân trọng. Con đường tình yêu mà
bạn đang đi hôm nay sẽ giúp bạn tìm lại được tình yêu trong quá khứ của mình.”
Một điểm trừ của bộ phim có lẽ là cầu toàn muốn trưng ra nhiều
phong cảnh, góc quay đẹp khiến đôi lúc có cảm giác các không gian được xếp cạnh
nhau một cách phi logic.
Một bộ phim hoạt hình nhạc kịch đặc biệt về tình yêu của một
anh chàng Jack chẳng may sinh vào một ngày băng giá nhất nên trái tim hóa băng,
phải thay bằng chiếc đồng hồ thì cơ thể mới vận động được, và Cô gái Acacia
xinh đẹp, hát hay nhưng bất chấp không thèm đeo kính. Bộ phim hoạt hình với tạo
hình nhiều khoảng khắc rất đẹp và tinh tế. Nhiều chuyển cảnh sáng tạo, bay bổng,
muốn truyền tải ý tưởng, thông điệp hơn là logic, vì vậy mà xem lần đầu tiên có
nhiều chuyển đoạn không hiểu hết ý. Nhiều bài hát nhạc và lời rất hay. Mỗi tối
thứ 6 cố tạo cho mình thói quen đi xem phim Pháp tại Viện Pháp Huế do Bộ Văn
hóa và Ngoại giao Pháp giới thiệu. Những bộ phim được chọn chiếu thường là những
bộ phim không chạy theo “thị trường rạp”, mà nó hoặc là chứa đựng chất điện ảnh
mới lạ, hoặc truyền tải một thông điệp sâu sắc.
Mình sẽ review bộ phim này bằng những quotes hay suy ngẫm mà
mình nghĩ mình rút ra được từ bộ phim:
-Nhịp đập của trái tim cũng giống như chuyển động
tích tắc của đồng hồ. Tình yêu làm tim đập nhanh lên. Có nghĩa yêu nhiều đồng
nghĩa bạn sống “lâu” hơn. Thuyết tương đối về thời gian của Einstein chăng ?
-Người bạn yêu khi sét đánh. Và khi thời gian
trôi, liệu bạn có nhận ra người bạn đã từng yêu ?
-Liệu người ta có thể nhận ra một nửa của đời
mình mà không cần mở mắt, chỉ cần mở rộng trái tim ?
-Tình yêu đích thực làm đối phương trở nên nhẹ
nhõm, nhẹ nhàng, thăng hoa và có thể bay lên. Có lẽ vì thế mà thần Tình yêu
luôn có cánh ?
-Tình yêu sét đánh có thể hiếm hay không thành
công. Nhưng nó tồn tại thật. Bạn phải lòng ai đó chỉ sau một khoảng khắc, không
bàn cải, không đôi co với trái tim. Khoảng khắc bạn trao chìa khóa cuộc đời bạn,
vui buồn của bạn cho một người lạ mà bạn ngỡ là đã quen nhau từ thưở nào.
Bộ phim với những cảnh quay thiên nhiên đẹp mê ly trên núi
cao với cỏ xanh, tuyết trắng của dãy Alpes châu Âu. Trái tim trong sáng của
Heidi làm bừng sáng và ấm áp mỗi nhân vật em tiếp xúc. Heidi rất yêu vùng núi
Alpes – nơi không gian thoáng đạt khiến Cô có cảm giác như chú chim được sải
cánh bay tự do. Dường như đạo diễn chọn cảnh núi Alpes đẹp như chốn thần tiên để
làm minh họa cho tâm hồn và trái tim đẹp đẽ của Heidi.
Review phim “Bucket list” (Niềm vui sống)
Kể về 2 nhân vật bị ung thư lên danh sách các điều cần làm
trước khi chết. Bộ phim chiêm nghiệm về ý nghĩa cuộc sống, ý nghĩa cái chết,
thượng đế….
Đây là bộ phim kinh điển thứ 10 mình xem theo gợi ý 15 phimkinh điển không thể bỏ qua. Bộ phim về tình cảm đồng điệu nghệ thuật của một
họa sĩ tài danh và cô hầu gái. Những ai yêu thích hội họa, tính tình trầm tĩnh
và thích nét gì đó cổ điển, thì bộ phim này có thể phù hợp. Bộ phim giúp người
xem hiểu được phần nào giá trị nghệ thuật của một bức tranh được tạo nên từ kỹ
thuật chế màu, pha màu, vẽ lớp màu, bối cảnh, ánh sáng và trên hết cái hồn
trong nhân vật được vẽ và người vẽ. Bộ phim gửi đến thông điệp vào cảnh quay cuối cùng "Giá trị "ngọc trai" của mỗi người không phụ thuộc vào địa vị của người đó."
Bạn gieo gì sẽ gặt được quả nấy. Đó là bài học đơn giản khi mình ngắm mấy chậu cây ở ban công. Ngày nào quên tưới thì nó héo, ngày nào tưới thì nó tươi mỉm cười. Nếu ai bị trầm cảm, chỉ cần tặng họ một chậu cây hay con cá. Khi họ giành thời gian chăm sóc cây hay cá, họ sẽ nhận ra bài học đó, và biết tự thương chính mình, không quên "tưới nước cho mình". Hôm ni đọc được một bình luận không tốt về bản thân, buồn nhưng hiểu đó là quả của những gì đã gieo. Không có cái cây nào hoàn hảo, chỉ là cái cây nào cũng muốn hướng về ánh sáng và học cách yêu thương/ chấp nhận bản thân.