Viết nhân ngày của bố 21.6.2015 (Thứ sau thứu 3 của tháng 6 hàng năm là Ngày của Bố)
Note đầu tiên
viết về Bố. Có lẽ vì ngại. Hàng ngày đi trên đường, rất hay để ý đến cách các
ông bố chăm sóc con ở đây. Có lẽ vì những hình ảnh ấy mới lạ với mình. Cảnh các
ông bố tay xách, nách mang đồ dùng của con để bà mẹ tung tảy chỉ bồng đứa nhóc.
Hay cảnh ông bố hai tay xách hai túi xách đi chợ to tướng, vai mang ba lô, còn
các nhóc thì tự lái chiếc xe đạp nhỏ xí bên cạnh mà chả thấy bóng bà mẹ ở đâu.
Có lẽ chính mình vô cùng lạ lẫm khi bắt gặp hình ảnh những ông bố vui chơi cùng
con, đi chợ cùng con, tập thể dục cùng con...còn nhiều hơn cả các bà mẹ. Hay vì
hình ảnh đó cuốn hút mình nên mình ghi nhớ sâu sắc hơn ?
Có lẽ không
có ông bố nào lại không thương con và bảo vệ cho con. Nhưng câu hỏi chỉ còn là
mỗi nền văn hóa, dân tộc tình yêu giữa bố và con lại thể hiện ở những cách thức
khác nhau.
Mình còn nhớ
rất sâu cái ngày mình về nước sau hai năm, bố lái xe gắn máy từ quê vào Huế để
gặp mình. Có lẽ trời mưa, bố mặc áo mưa. Bố ghi nào cũng thế, gầy và đen. Khuôn
mặt lo lắng, nhiều nếp nhăn. Giây phút gặp lại, mình và bố vui nhưng chỉ cười,
hiểu ý từ xa. Không một cái bắt tay hay choàng vai (như trong phim hay như bên
Tây).
Tình cảm giữa
con gái và Bố thường gắn với những sự kiện trọng đại nào đó, nhưng khoảng khắc
đặc biệt nào đó hơn là những kỉ niệm thường nhật hàng ngày. Tuổi thơ nghèo khó,
thế hệ của bố cũng không được như thế hệ bây giờ hay thế hệ bên Tây để hiểu tâm
lý trẻ con là gì ? Trẻ con cần những gì ? Có lẽ vì thế đã tạo nên một khoảng trống
trong kí ức tuổi thơ về những kỉ niệm sâu sắc với bố. Chỉ khi bắt đầu lớn hơn,
những dấu ấn về bố hiện rõ hơn: lần đầu tiên đưa con đi thi đại học, lần đầu
tiên ra HN dự bảo vệ của con, lần đầu tiên tiễn con đi xa...Tất cả những lần trọng
đại đó, không là hình ảnh một người mẹ đầy tình yêu thương nhưng yếu đuối, mà
là bố - một con người khô khan nhất trái đất nhưng cũng là người hiền và vững
chãi nhất trái đất.
Chuyện trò
giữa bố và con gái thì có gì nhỉ. Ngoài mấy câu hỏi thăm sức khỏe học hành tiền
bạc, là hết chuyện để nói. Thường gọi về nói chuyện với bố vài phút và bố đẩy
điện thoại qua cho mẹ, vì bố hết chuyện để nói rồi. Nhưng khi đã đưa máy qua
cho mẹ, thì bố vẫn ngồi bên nghe lỏm xem hai mẹ con nói gì và thường đệm thêm
vào vài câu.
Hồi tiễn
con ở sân bay, con nghĩ con là đứa ham vui và đi Pháp là ước mơ cháy bỏng của
con. Nên hồi đó được đi là mừng như mở cờ trong bụng nên nghĩ sẽ chẳng có giọt
nước mắt nào rơi. Nhưng đúng như trong phim, khi con đi vào phòng đợi phía
trong, nhìn lại thấy bố đứng ngoài, cái vẻ mặt hiền, đen, nhiều nếp nhăn lo lắng
của bố thì nước mắt tự nhiên rơi...
Giờ con đã ở
đây, rất xa, và còn muốn đi xa nữa thì thế giới ngoài kia rộng lớn quá. Con muốn
khám phá nó. Nhưng con tự hỏi, cảm giác của bố sẽ thế nào nếu một ngày con có đủ
sức để đưa bố đi xa thật xa cùng nhau, trong cuộc đời này....
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire